Tâm sự của em, các bác ráng đọc rồi giúp em với
Em cũng là con nhà đàng hoàng, nói chung là hơi khá giả, mặc dù nhiều khi cũng thiếu thốn nhưng được cái lên trường cũng sáng cmn láng. Và dù vậy, suốt 12 năm học, cmn đi đâu người ta cũng bảo con nhà giàu... nghe điếc cả tai.
Quay trở lại chủ đề, ba mẹ em đều công chức cả, vì thế nên thực ra họ luôn muốn em phải học giỏi để nở mày nở mặt với người ta. Lúc nhỏ thì ham chơi, gần lên lớp 9 thì em bỏ game và cố gắng học lắm. Năm đó em còn đạt giải hs giỏi toán tp nữa cơ, rồi điểm ở trường cũng cao chót cmn vót ( điểm tổng cỡ 9,5 gì gì đó).
Có điều số phận em đã éo còn le, tự tin vs sức học của mình, em tự ôn và bước vào kỳ thi chuyển cấp vs vô vàn hy vọng của bố mẹ, và cả con bạn thân của em (tại em bik nó cũng thích em, mà em thì định thi xong sẽ ngỏ lời với nó). Nhưng ko ngờ, em bất ngờ rớt lớp chuyên toán. Và những đứa học kém hơn em nhiều thì nó lại vào rầm rầm. (Sau này, em mới bik được là tụi nó đều xin vào kèm các thầy dạy toán cấp 3 trường chuyên, đã nhuyễn nhừ các dạng nên rất dễ dàng đậu vào).
Nhưng đó là chuyện sau này, còn lúc đó em cảm thấy vô cùng tất vọng, tủi nhục. Ba mẹ, bạn bè, mọi người đều ko ngờ em lại rớt, hàng ngày em nghe ba mẹ than vãn, nhiều khi la mắng, lại nghe thấy bạn bè cơ quan ba mẹ em sỉ vả, chê bai. Từ lúc đó em thật sự rất thất vọng và tự ti về chính mình. Từ đó em trở nên lỳ lợm, dù giờ, đi trễ, bỏ học thêm, lấy tiền đóng học phí đó để lao đầu vào game, 1 ngày em chơi cũng phải 7 tiếng gì đó. Mặc dù là hs của lớp chọn của 1 trường cũng tốt trong tỉnh, nhưng thành tích học tập cứ tụt dần xuống hs trung bình, cơ mà cũng lạ là dẫu chơi bời vậy mà cứ cuối hk 2 mỗi năm học là em lại đều lấy đc cái hs khá, chứ ko tới nỗi hs TB cả năm.
Tới tận HK2 năm 12, thì em mới nhận ra sự yếu đuối của mình, mới lao đầu vào học để gỡ gạc, khoảng 3,4 tháng gì đó em gần như chỉ ăn, học, ngủ thôi. Nên rốt cục thi đh cũng đc 20đ, bước đầu lấy lại sự tự tin.
.
.
.
Còn về phần con bạn thân của em, mặc dù 3 năm cấp 3 không gặp nhau, nhưng nó vẫn giữ liên lạc, vẫn hằng ngày nói chuyện, động viên em, có lần thậm chí nó còn chủ động thổ lộ nữa, nhưng em khi đó chỉ cảm thấy tự ti về bản thân, nên em cứ vờ như không biết, cứ lờ đi tấm lòng của nhỏ. Em cũng cảm thấy có lỗi với nó lắm, nhưng lúc đó thật sự em ko đủ can đảm.
Tới khi em trở lại là chính mình, thì... hiện tại luôn thì em và nó lại học quá xa nhau.
Và điều quan trọng hơn là... em bỗng phát hiện ra, tình cảm mà em nghĩ là vẫn luôn dành cho nó, thì ra chỉ là sự biết ơn, sự áy náy từ sâu trong lòng chứ không phải thật sự là tình yêu. Em cảm thấy hoang mang lắm các bác ợ, em phải làm gì bây giờ đây?
Update vào lúc 04:39 23/09/2014