Ngày 26 tháng 4 năm 1986, lò phản ứng hạt nhân số 4 thuộc nhà máy điện hạt nhân Chernobyl phát nổ. Dẫn đến cái chết cùng với cuộc di tản hàng trăm ngàn công dân Liên Xô ra khỏi khu vực thảm hoạ. Đến tận ngày nay, người ta ước tính rằng cần đến thêm 2000 năm nữa để con người có thể quay lại sinh sống tại Chernobyl sau khi lượng phóng xạ tụt xuống mức an toàn. Song, đây chỉ là một thứ lịch sử chung chung, thật lạnh lùng khi mà nó không đi sâu đến số phận của toàn bộ người dân bị ảnh hưởng bởi thảm hoạ.
Nhà văn Svetlana Alexievich đã phỏng vấn những nhân chứng sống Chernobyl, rằng cuộc đời họ đã thay đổi vĩnh viễn như thế nào bởi thảm hoạ, cả về thể xác, lẫn linh hồn...
Hãy lắng nghe câu truyện, lời độc thoại và cả lời cầu nguyện của một người mẹ và cô con gái không có âm đạo và hậu môn, về một người bố và cánh cửa mà ông cố lấy từ khu vực bị nhiễm xạ nặng, về một bà cụ và một chú mèo hoang bà tìm thấy tại một ngôi làng không có bóng người, về một người thợ săn và con chó con lông đen bên cạnh một hố xác, về một người vợ lính cứu hoả đương mang thai và tình yêu đời cô,...
Đang tải...
ĐĂNG BÌNH LUẬN